XtGem Forum catalog
CHATTHUGIAN.MOBIE.IN
kính chào qúy khách

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Tử Vi   Truyện Tranh  
Facebook  Xổ Số  Dịch  Tải Game  Báo  Tiền Ảo Bitcoin 

Phan 66

“Bộ dạng của em bây giờ chính là chuột túi, Ân Ân chuột túi… ” người con trai tiếng nói trong trẻo đường hoàng, hình ảnh trên TV, Dung Ân tức giận cong miệng lên, nhìn chằm chằm anh.

Má Lưu cũng bị chọc cười , buông công việc trong tay ra ngồi ở bên cạnh.

“Anh mới là…”

Hình ảnh đùa giỡn, Diêm Việt nắm tay Dung Ân cướp đoạt máy quay không ngừng xoay, hình ảnh cũng có chút loạn , chẳng qua là bên trong lời nói giống như là đã mọc cánh bay ra ngoài, chui vào mỗi không gian thật nhỏ.

Bên trong đôi mắt Má Lưu có nước mắt, bà lẩm bẩm tự nói, ” Hai đứa bé này thật tốt, Việt, con nói làm sao con cam lòng nằm ngủ như vậy đây? ” bà đứng dậy, muốn lật người cho Diêm Việt , để cho anh đứng lên phơi ánh sáng mặt trời, mới vừa đi tới hai bước, má Lưu liền dừng lại bước chân , trên mặt xen lẫn vui mừng cùng khó có thể tin, bà xoa xoa mắt, xác định không có nhìn lầm, thét chói tai phóng ra bên ngoài, “Lão gia, phu nhân —— “

Dung Ân sau khi ăn cơm xong, ngồi ở sân thượng, nhận được điện thoại của má Lưu, cô kinh ngạc nhìn về nơi xa, điện thoại di động rơi xuống trên ghế sa lon, cả người giống như là mất hết linh hồn, hồi lâu chưa lấy được lại tinh thần.

Cô chỉ cảm thấy trên mặt lạnh lẽo vô cùng, đặt ngón tay lên, mới biết được nước mắt lại tuôn rơi xuống, hai tay Dung Ân ôm đầu gối, thất thanh khóc rống lên, ánh mặt trời chiếu xạ tới, cũng đủ làm lòng người ấm áp.

Cô không hề cố kìm nén mà khóc, ngẩng mặt lên, đem toàn bộ chật vật hiện tại soi dưới ánh mặt trời.

Vương Linh lúc tiến vào liền bắt gặp được bộ dạng này của Dung Ân, cô sợ hãi, vội vàng đi tới sân thượng, “Dung tiểu thư, chị làm sao vậy, xảy ra chuyện gì?”

Dung Ân không có chút khí lực ngã xuống, đem đầu gối ở bả vai Vương Linh, một câu cũng không nói, cũng chỉ là khóc rống. Vương Linh lòng lo lắng, “Em gọi điện thoại cho cậu chủ.”

Dung Ân đè lại tay cô, lắc đầu, Vương Linh thấy thế, liền thử nắm ở bả vai, Dung Ân khóc đến mệt rồi, trong cổ họng cũng không có thanh âm, chỉ là bả vai thỉnh thoảng run run, “Vương Linh, tôi muốn đi ra ngoài, tôi muốn đi gặp anh ấy.”

“Dung tiểu thư, chị muốn đi đâu?”

“Em để cho tôi đi ra ngoài được không? ” Dung Ân cầm chặt tayVương Linh, cô biết lầu dưới còn có Lý Hàng cùng một tên khác, “Tôi nhất định sẽ quay lại trước khi anh ta trở về.”

“Dung tiểu thư, chị biết tính tình của cậu chủ, nhỡ bị phát hiện thì sao.”

“Tôi sẽ không để cho bọn họ phát hiện . ” Dung Ân đứng dậy, nửa người trên ở trên lan can thăm dò, cô hạ giọng, đem Vương Linh kéo qua đi, “Tôi nghĩ ra biện pháp bò lên cây kia, tôi đi từ trong vườn ra, em chỉ cần không mở cửa phòng, bọn họ sẽ không phát hiện.”

Vương Linh đang do dự, “Không được đâu, quá nguy hiểm.”

“Vương Linh, em giúp tôi một lần được không? ” Dung Ân thử đưa tay ra, có thể mò tới thân cường tráng của cây bạch quả , “Sẽ không xảy ra chuyện gì cả , tôi chỉ cần leo qua là được, được không?”

Dung Ân mặc dù nói sẽ không xảy ra chuyện gì, nhưng khi leo qua , làm cho người ta trong lòng run sợ, thiếu chút nữa ngã xuống , Vương Linh lôi kéo một cánh tay của cô, cô thật vất vả đi qua , cánh tay đã bị rách một vết máu, Vương Linh như cũ trong lòng còn có lo lắng, xem xét bốn phía, xác định không có ai, lúc này mới hướng Dung Ân ra hiệu, ý bảo cô đi xuống.

Dung Ân theo vườn dè dặt đi ra ngoài, Vương Linh thấy cô đi xa, rồi làm như không có chuyện gì xảy ra đi ra khỏi phòng ngủ, cũng đem cửa phòng khóa trái.

Dung Ân thuê xe chạy tới bệnh viện, cô từ trong túi quần móc ra sợi dây chuyền, đây chính là Diêm Việt ban đầu đích thân đeo lên cho cô , Dung Ân hai tay thu về , mười ngón tay khẩn trương đan lại,càng gần tới nơi, lòng của cô lại càng là bối rối, không biết lúc Diêm Việt mở mắt ,còn có thể nhớ được cô không?

Có thể nhớ được sao, Dung Ân buông tay ra, quay đầu nhìn về ngoài cửa sổ, một chút lại không biết đem hai tay bày ở kia,bộ dạng chân tay luống cuống.

Đi tới bệnh viện, tìm được cái gian phòng bệnh, má Lưu nói ở trong điện thoại, bên trong tập trung mấy người, Diêm gia đều ở đó, còn có bác sĩ chủ trị, má Lưu cùng Diêm Minh.

Dung Ân đứng ở trước phòng bệnh, chỉ còn lại có một bước cuối cùng, làm sao cũng bước không được.

Bỗng nhiên, trong đầu trống rỗng, lâu như vậy chờ đợi rốt cục cũng đợi được, nhưng cô không biết nhìn thấy Diêm Việt nên nói cái gì.

Trong lòng khẩn trương vô cùng, ngực nhảy múa kịch liệt, giống như cả trái tim sẽ phải nhảy ra.

Dung Ân do dự , vẫn là đẩy cửa đi vào.

Bác sĩ chủ trị đang nói tình huống trước mắt của Diêm Việt, “Có thể tỉnh lại cũng đã là kỳ tích rồi, các người cũng đừng có áp lực, trước mắt chân tay cậu ấy vẫn trong trạng thái cứng ngắc, nhưng sau này có lẽ vẫn có thể hoạt động , nhưng phải chuẩn bị tâm lý”

Lời này ý tứ quá rõ ràng, Diêm Việt mặc dù tỉnh nhưng thân thể vẫn ở tình trạng thực vật như cũ, có lẽ đời này sẽ không khôi phục. Diêm phu nhân nghe nói thế, tâm tình khó có thể khống chế, che miệng khóc lên, Diêm thủ Nghị cũng không an ủi được, “Đừng khóc, nếu Việt đã tỉnh lại, trước sau rồi cũng sẽ hồi phục trở lại, vậy cũng không có khó khăn rồi.”

Dung Ân lúc tiến vào, lệ rơi đầy mặt.

Diêm phu nhân phát hiện thấy trước chợt đẩy chồng ra bên cạnh , xông lên, hướng về phía Dung Ân chính là một cái tát , “Cô còn dám tới đây, cô làm hại con tôi còn chưa đủ sao? thấy nó không chết, cô lại chưa từ bỏ ý định phải không?”

“Phu nhân, phu nhân người đừng như vậy… ” má Lưu bước lên phía trước thuyết phục.

Diêm Thủ Nghị sắc mặt cũng khó coi, lại ngay trước mặt bác sĩ và y tá nên không tiện nổi giận, “Cô tới làm cái gì? Cút ngay đi!”

Dung Ân bị đánh lảo đảo mấy cái, trong miệng cơ hồ có mùi máu tươi chảy ra, cô thật vất vả ổn định rồi bước lên, Diêm phu nhân lúc này hoàn toàn mất đi đoan trang, giống như điên rồi lần nữa xông qua.

“Đừng đừng —— dừng tay —— “

Ai cũng không nghĩ tới, Diêm Việt lại mở miệng, bác sĩ mới vừa thử mấy cái, thiếu chút nữa liền cho rằng anh đã mất chức năng tiếng nói , Diêm lão gia thấy anh nói chuyện, tâm tình vô cùng kích động, “Việt, con có thể nói chuyện sao?”

Diêm Việt mặc quần áo bệnh nhân, tóc ngắn màu nâu đậm, cặp mắt màu trà mở ra tròng mắt hướng về Dung Ân.

“Việt… ” Diêm phu nhân tới bên giường, ngạc nhiên vui mừng đan xen, “Con cuối cùng đã tỉnh, con biết con ngủ bao lâu không? Việt, mẹ đã lo lắng gần chết…”

Dung Ân bụm mặt, nhìn cặp mắt quen thuộc kia, nước mắt rơi như mưa, đây mới là Diêm Việt, không cần nói chuyện, không cần động tác gì dư thừa, một cái ánh mắt, liền có thể kiên định.

Người đàn ông vô lực kéo khóe miệng cười, cũng là nụ cười cô quen thuộc , mang theo chút không kềm chế được, còn có sủng nịnh, trong phòng bệnh huyên náo thoáng cái an tĩnh lại, bọn họ người nào cũng không nhìn thấy, Diêm Việt nơi cổ họng nhẹ cuộn , anh nói, “Con ngủ được không lâu, bởi vì, Ân Ân của con không thay đổi.”

Dung Ân lúc ấy liền che miệng lại , nhịn xuống tiếng khóc từ giữa ngón tay lộ ra, cô vô lực chống đở, liền ngồi chồm hổm ở trên mặt đất.

Diêm phu nhân há mồm muốn nói điều gì, lại bị Diêm Thủ Nghị kéo lại, lúc này, những sự tình kia không thích hợp nói cho Diêm Việt, anh mới tỉnh lại, không thể chịu kích động nữa.

Má Lưu lau tròng mắt, nước mắt tuôn đầy mặt, Dung Ân đứng ở giường bên kia, Diêm Việt không nhìn thấy cô, liền có chút khẩn trương, “Ân Ân —— Ân Ân —— “

Diêm phu nhân mắt lộ ai oán, nhưng vì Diêm Việt, phải nhịn xuống khẩu khí này, ai bảo con trai ngốc của bà chính là yêu Dung Ân, chính là nhớ thương cô.

Hôm nay, là một ngày tốt lành, Dung Ân tự nói với mình không nên khóc.

Tay phải cô lôi kéo chân giường, từ từ di chuyển thân, ánh mắt Diêm Việt đọng lại ở trên người cô, cô đến gần , người đàn ông mở trừng hai mắt, đáy mắt sâu hoắm, có ánh sáng nhu hòa, “Ân Ân… anh, thật sự ngủ rất lâu sao?”

Dung Ân cố nén không rơi lệ, trong lòng cảm thấy chua xót cùng giãy dụa được che dấu trong mắt, cô phải nói như thế nào để cho anh biết, Diêm Việt, anh ngủ hai năm, anh ngủ ngon lâu thật lâu, cô phải như thế nào nói cho anh biết, Ân Ân đã không còn thuần khiết như lúc ban đầu nữa, cô cúi người xuống, nước mắt rớt xuống mặt người đàn ông, Diêm Việt cười cười, cánh môi đơn bạc yếu ớt khẽ cong, anh muốn giơ tay lên sờ vào khuôn mặt đó, nhưng chân tay của anh đã không nghe theo anh, “Xem ra, anh thật ngủ thật lâu rồi… để em phải lo lắng thành như vậy.”

Diêm Việt vẫn rất yếu, nói chuyện đứt quãng.

Dung Ân không biết nên trả lời như thế nào, cô cúi người, đem mặt vùi vào cổ Diêm Việt , nước mắt nóng hổi thấm ướt quần áo bệnh nhân của anh, rơi vào cổ người đàn ông bởi vì lâu không thấy ánh mặt trời mà trên da thịt trắng nõn.

“Ân Ân… Đừng khóc… ” anh sợ nhất là nước mắt của Dung Ân , “Anh tỉnh, anh sẽ không ngủ tiếp rồi, Ân Ân…”

Má Lưu đứng trong góc yên lặng rơi lệ, nếu nói đây là vận mệnh mà nói…, hai đứa bé này, cũng quá đắng cay rồi, bọn họ gặp nhau tại đúng lúc này, nhưng là hai năm qua trống rỗng, mọi thứ đều thay đổi rất nhiều, Diêm Việt ngủ say, trí nhớ tốt đẹp của anh vĩnh viễn dừng lại ở trên núi, nhưng Dung Ân thì không, cô chịu đựng sinh ly tử biệt, vừa chịu đựng Diêm Minh có ý định trả thù, đến trong tay Nam Dạ Tước, vừa khiến cho cả người tổn thương, cô làm thế nào còn có thể lột xác như lúc ban đầu, trở lại bộ dáng của hai năm trước đây?

Cô ôm Diêm Việt, không ngừng lặp lại, “Anh tại sao không sớm tỉnh lại ? Tại sao bắt em chờ anh hai năm, tại sao —— “

Tiếng nói bi thương mang theo sự cuồng loạn, Dung Ân hai tay ôm chặt lấy thân thể Diêm Việt , bên cạnh y tá mắt đỏ hồng, quay lưng đi, tình cảm của hai người, phải kiên định như thế nào, mới có thể có sự chờ đợi như vậy ? Tiếng khóc của Dung Ân đến cuối cùng liền vô lực giảm xuống, trong lòng cô trăm mối cảm xúc ngổn ngang, thật cảm thấy chua xót vô cùng, có một loại cảm giác dường như đã có mấy đời. (ý nói xúc động trước sự thay đổi lớn lao)

Từ đầu đến cuối, Diêm Minh cũng đứng ở bên cạnh, phần này hạnh phúc, hắn vĩnh viễn cũng không thể dung hòa vào được.

“Ân Ân, thật xin lỗi…”

Diêm Việt cho là, là anh làm Dung Ân thương tâm, đợi chờ hai năm qua, anh có thể tưởng tượng Dung Ân là phải vượt qua đau khổ như thế nào.

“Không nên nói xin lỗi, không nên—— ” Dung Ân ngẩng đầu, đôi mắt khóc thành sưng đỏ, người nên nói xin lỗi là cô, mà không phải là Diêm Việt nói ra ba chữ kia.

Dung Ân nghĩ đến cái gì, liền đứng dậy từ trong túi quần móc ra sợi dây chuyền, “Còn nhớ rõ cái này không? Là anh đích thân đeo lên cho em .”

Hình dạng cỏ 3 lá rơi vào trước mắt Diêm Việt , lấp lánh ánh sáng như cũ kinh diễm rực rỡ, Diêm Việt khẽ động khóe miệng, vừa muốn mở miệng, lại thở gấp kịch liệt.

Gương mặt tuấn tú của anh bởi vì thiếu dưỡng khí mà đỏ bừng, động tác thở gấp gáp, bộ ngực phập phồng kịch liệt, Dung Ân giật mình, Diêm phu nhân bên cạnh vội vàng đẩy ra cô, “Việt, con sao vậy?”

“Không được rồi, là bệnh hen suyễn của cậu ấy phát tác. ” bác sĩ chủ trị vội vàng sai y tá mang bình phun sương tới, Dung Ân bị mọi người đẩy đến bức tường đằng sau, Diêm Việt ổn định lại, Diêm phu nhân thái độ đúng mực lần nữa bị bỏ qua, buột miệng mắng, “Đồ xấu xa, tại sao cô còn muốn xuất hiện, Việt chỉ cần đụng phải cô sẽ xui xẻo…”

“Mẹ —— ” Diêm Việt giọng nói có chút kích động, “Làm sao mẹ lại nói cô ấy như vậy?”

“Việt, con không biết cô ta…”

Diêm Thủ Nghị vội vàng kéo tay bà, “Việt mới tỉnh lại, bà không thể cho con an tĩnh sao?”

Dung Ân lấy sợi dây chuyền, sắc mặt bị chuyện ngoài ý muốn vừa rồi làm cho sợ đến trắng bệch, Diêm Minh chân mày nhíu lại, đi lên trước nói, ” Cho tôi xem sợi dây chuyền một chút.”

Cô không rõ cho lắm, hướng về cặp mắt màu trà giống nhau với Diêm Việt, đem dây chuyền trong tay giao cho hắn.

“Đây là dây chuyền Hỏa Tinh. ” Diêm Minh cầm lấy nó đi tới bên giường Diêm Việt, cẩn thận tỉ mỉ, đột nhiên sắc mặt tím tái, hắn hiện tại mới nhớ tới trên tạp chí có nói về sợi dây chuyền này ,trên mặt của dây chuyền này, thật ra là có một cái móc, ban đầu phỏng vấn nhà thiết kế về sợi dây chuyền này , ông ấy nói sự tinh xảo này là do vợ ông đột nhiên có ý tưởng , bên trong, có thể chứa vài giọt nước hoa, Diêm Minh để dây chuyền ở lòng bàn tay, quả thấy phía sau có một cái khuy cài rất nhỏ , hắn dùng ngón tay khêu nhẹ dưới, mở ra sau, bên trong có phấn vụn màu cam tràn ra.

Bác sĩ biết rõ ràng Diêm Việt bị dị ứng, liền nhận ra, ” Trong mặt dây chuyền này tại sao có thể có hạt phấn hoa lan?”

Dung Ân giật mình, đầu óc hoàn toàn bị trống không, Diêm phu nhân thất thanh thét chói tai, “Cô muốn hại chết Việt, tại sao cô tâm địa ác độc như vậy…”

“Tôi không có! ” cô trăm miệng cũng không thể bào chữa, “Tôi căn bản không biết trong mặt dây có giấu vật như vậy…”

Diêm Minh sắc mặt âm u, con ngươi lãnh đạm, “Dây chuyền này để ở đâu, còn có ai tiếp xúc qua sao?”

Dung Ân cũng là tùy thân mang theo ,giấu ở Ngự Cảnh Uyển đặt ở trong tủ đầu giường.

“Chẳng lẽ… ” Diêm Minh cũng không nói đến tên Nam Dạ Tước , nhưng Dung Ân từ trong ánh mắt của hắn đã hiểu ra, cô không chút nghĩ ngợi phủ nhận nói, : “không thể nào, không có ai chạm qua.”

Nam Dạ Tước cũng không biết Diêm Việt sẽ dị ứng với hạt phấn hoa lan, chuyện này, cô tin tưởng anh.

Dung Ân cẩn thận nhớ lại sắc mặt cứ như vậy mà cứng lại , “Dây chuyền này là hai năm trước Việt đích thân đeo lên cho tôi , mà bệnh hen suyễn của anh ấy phát tác, là lúc đeo dây chuyền cho tôi, tôi vẫn không biết tại sao lúc trước trên áo lại dính hạt phấn hoa lan, có thể hay không, cũng là bởi vì sợi dây chuyền này?”

“Đúng. ” bác sĩ chủ trị đến nay vẫn nhớ được, “Ban đầu bộ quần áo kia , chính là trên cổ áo tìm được loại phấn hoa đó.”

Nói cách khác, lúc trước sợi dây chuyền trên tay Dung Ân, cũng đã có dấu hạt phấn hoa lan..

Diêm Minh ngẩng đầu nhìn về Dung Ân, ánh mắt phức tạp.

“Vậy là người nào? ” Diêm Thủ Nghị thần sắc nghiêm túc.

Diêm Việt trong lúc bọn họ nói chuyện với nhau đoán ra chút ít đầu mối, đôi mắt anh ảm đạm, chợt cảm thấy đau lòng, “Mẹ, chẳng lẽ các người cho là Ân Ân muốn hại con sao?”

Diêm phu nhân nghiêm mặt không nói gì, nhưng thần sắc đã nói rõ hết thảy.

Diêm Việt cánh môi như có như không nhép miệng, lời của anh nói cũng không nhiều, bởi vì không có dư thừa khí lực, nhưng mỗi một chữ mỗi một câu, đều giống như đục khoét ở trong lòng người, khắc sâu công kích, “Các người muốn hoài nghi bất luận kẻ nào…cũng không được lôi Ân Ân vào, bởi vì cô ấy không biết… Vĩnh viễn không biết.”

Chương 108

Dung Ân thần sắc buông lỏng, lời nói này của Diêm Việt giống như là cơn gió mùa thu lướt qua, lòng nàng cảm thấy ấm áp vô cùng.

Trên mặt, dấu năm ngón tay hết sức rõ ràng, rỉ ra tia máu hồng.

“Việt, ban đầu còn có ai tiếp xúc qua dây chuyền này sao?”

Diêm Việt đầu đau như muốn vỡ tung, “Mẹ, con muốn nghỉ ngơi, con cảm thấy mệt mỏi quá.”

“Được được… Chuyện này chúng ta sau này hãy nói, không vội…”

“Mẹ, ” Diêm Việt gọi bà, “Người sau này đừng đánh Ân Ân, người đánh cô ấy chính là đánh trên người của con, đau giống nhau”.

Lòng bàn tay Diêm phu nhân bây giờ còn đau nhức, chuyện của Diêm Việt, Dung Ân mặc dù đã không còn quan hệ, nhưng thái độ của bà đối với Dung Ân sẽ không thể trở về được như hai năm trước , dù sao mọi chuyện cũng đã thay đổi rất nhiều, bọn họ đã không còn tương xứng. Nhìn Diêm Việt hôm nay tỉnh lại, nhất định là sẽ không buông tay, anh hoàn toàn không rõ ràng những biến cố bên trong, nếu là biết rồi, làm sao có thể tiếp nhận.

Diêm Thủ Nghị nắm cả hai bả vai bà, mang qua một bên, bây giờ không phải là thời điểm so đo những chuyện này, Diêm Việt khôi phục lại vẫn là điều quan trọng nhất.

Dung Ân đi tới bên giường anh, cầm tay của anh, Diêm Việt ánh mắt nhu hòa rơi trên người cô, “Ân Ân, em gầy —— “

Dung Ân tại bên người anh ngồi xuống, cô có rất nhiều lời muốn nói cùng Diêm Việt, nhưng là đến khóe miệng, rồi lại không biết làm sao mở miệng.

“Bệnh nhân cần nghỉ ngơi, một người ở lại chăm sóc là được. ” Bác sĩ bắt đầu đuổi khách.

Diêm phu nhân vốn định ở lại, nhưng Diêm Việt cũng đã mở miệng trước tiên, “Mẹ, Người đi về trước đi, nơi này có Ân Ân là được”.

Diêm phu nhân ngoài miệng không nói gì những trong lòng tất nhiên là không yên, bà gật đầu, đi theo bác sĩ ra bên ngoài, về sau cũng không có rời đi.

Diêm Việt trên người lại bị chèn vào cái ống, Dung Ân kìm nước mắt, “Việt, anh khó chịu sao?”

“Không khó chịu”, mái tóc ngắn màu nâu đậm của Diêm Việt theo gió giương nhẹ, “Anh ngủ đã lâu rồi, anh thấy được tóc trên đầu cha đều trắng hết rồi, Ân Ân, hai năm trôi qua em có khỏe không?”

Ánh mắt người con trai ấy vĩnh viễn trong vắt như vậy, bất kỳ lời nói dối nào, phảng phất đều là không tôn trọng nó, Dung Ân quay mặt qua chỗ khác, đem đầu gối ở trước ngực Diêm Việt, “Khỏe, em rất khỏe”.

“Anh lúc trước cứ như vậy mà ngủ, đã làm em sợ hãi rồi, Ân Ân không chịu được hù dọa nhất mà…”

Dung Ân đầu dựa khẽ vào cằm Diêm Việt, anh nhìn về đỉnh đầu đen nhánh của cô, đáng tiếc tay nâng không nổi, không thể đụng chạm đến, trong trí nhớ của anh mái đầu kia rất mềm mại, “Anh biết em lo lắng, em sợ, sao anh lại ngủ không chịu tỉnh lại?”

Lồng ngực Diêm Việt phập phồng, làm như đang cười, “Anh nghe được giọng nói của chúng ta, hình như là ở trường học, anh gọi em là Ân Ân chuột túi, em ầm ĩ cùng anh náo loạn, anh nghĩ thầm, thì ra là anh ngủ cũng không được lâu, lúc ấy, tựa như mọi giấc ngủ trưa đều giống nhau, anh liền mở mắt”.

“Thời điểm mở mắt không nhìn thấy em, anh sợ sao?”

“Sợ… ” tiếng nói Diêm Việt mang theo khẩu khí đặc biệt, “Cho dù lúc ấy tứ chi không thể động, cũng không có nhìn tới thấy được em, anh thấy được má Lưu đang khóc, bà xông ra cửa gọi ba mẹ, anh liền biết ngay chính mình đã ngủ thật lâu…”

“Đúng vậy a”, Dung Ân ôm thật chặt hắn, “Hai năm, thật rất dài”.

Trong phòng bệnh, lúc này còn có một người, nhìn thấy nhìn thấy hình ảnh hoà hơp này, liền cảm thấy sự xuất hiện của hắn là dư thừa. Diêm Minh đi tới bên giường, mái tóc đen ngắn rũ xuống, hai mắt lộ ra tối tăm cùng phức tạp, “Anh…”

“Minh”, Diêm Việt khẽ kéo khóe miệng lên, ánh mắt rơi vào đôi mắt trên gương mặt tuấn tú kia chính mình hoàn toàn bất ngờ, “Em so sánh với hai năm trước không còn nụ cười như xưa nữa.”

Diêm Minh tư tưởng trầm mặc định cầm tay của anh, chẳng qua là còn chưa đụng chạm lên, liền thay đổi tay, ánh mắt Diêm Việt dừng ở trên mu bàn tay ẩn bên trong người hắn, thần sắc anh trở nên vội vàng, “Minh, tay của em tại sao?”

Tầm mắt Diêm Minh cùng Dung Ân không khỏi chống lại, hai người đều yên lặng, một hồi lâu sau, mới nghe được nam nhân xem thường nói, “Phế đi”.

“Phế đi?”

Ngay cả Dung Ân cũng khẽ rùng mình, nàng lúc trước chỉ là suy đoán qua, nhưng không nghĩ tới rốt cuộc thật sự phế đi.

“Tại sao có thể như vậy, bị người nào?”

“Anh, người mới tỉnh, không nên nghĩ nhiều như vậy, sau này em sẽ đem mọi chuyện hai năm qua từ từ nói cho anh nghe”. Diêm Minh đem cái tay kia rời đến phía sau, cũng không muốn cho người khác nhìn thấy.

Dung Ân đem chăn kéo đến cổ anh, Diêm Việt thần sắc có chút ảm đạm, “Xem ra, thật sự đã xảy ra rất nhiều chuyện, Ân Ân, em thật sự ổn sao?”

Khuôn mặt Dung Ân được ánh sáng chiếu rọi vào hiện ra vẻ mông lung nhẵn nhụi, giống như là lần đầu tiên Diêm Việt nhìn thấy cô, tóc thật dài, không có trải qua duỗi nhuộm, tự nhiên thoải mái. Cô như nghẹn ở cổ họng, đặc biệt là có Diêm Minh ở đây, tất cả hành động của Dung Ẩn, chỉ là mở mắt nói lời bịa đặt, “Tốt, em thật sự rất tốt.”

“Ân Ân, cám ơn em đã đợi anh hai năm.”

Dung Ân đem hốc mắt phiếm hồng gạt qua, cô nằm ở trước ngực Diêm Việt, nếu quả thật làm cho cô đợi…, cô nhất định nói sẽ chờ anh hai năm, chẳng sợ chết nghèo chết đói, chỉ cần cô biết anh ban đầu còn sống. Nhưng trên đời không có nhiều như vậy nếu như, thời gian trước đây cũng không thể nào quay lại được.

Diêm Minh đứng một chút cũng đi ra ngoài, trong phòng bệnh liền chỉ còn lại Dung Ân cùng Diêm Việt.

Bác sĩ nói anh mới tỉnh lại, vẫn không thể thông qua cổ họng trực tiếp tiếp xúc thức ăn, nhưng miệng Diêm Việt rất khô, Dung Ân mang tới khăn bông thấm nước, tỉ mỉ lau ướt đôi môi cho anh.

“Ân Ân, Bác gái thân thể khỏe không? Hai người vẫn ở tại chỗ kia sao?”

Diêm Việt không biết, mỗi câu nói của anh, đều giống như đao nhọn, một tấc một tấc khắc vào trong lòng cô. Cô thậm chí cảm thấy được, chỉ cần lưu lại từng giây từng phút, đều khó có thể chống đỡ được, “Dạ, chúng ta còn ở tại chỗ kia”.

“Đợi thân thể của anh tốt trở lại, anh liền tới nhà của em, Ân Ân, chúng ta kết hôn, anh muốn đem thiếu thốn hai năm qua nhanh chóng bù đắp lại cho em”.

Dung Ân ánh mắt đỏ bừng, xoay người sang chỗ khác, bối rối lấy tay che dấu mà lau đi khóe mắt, “Việt, em đi vào phòng vệ sinh rửa tay, sẽ trở lại ngay”.

Bên ngoài phòng bệnh là một gian phòng đơn, có phòng vệ sinh cùng phòng nghỉ ngơi, lúc này những người khác trong Diêm gia đều đang an vị ở trên ghế sa lon, thấy nàng đi ra ngoài, Diêm phu nhân dẫn đầu khẩn trương nói, “Như thế nào, Việt không có sao chứ?”

“Bác gái, anh ấy không có chuyện gì, chỉ là có chút mệt mỏi”.

Dung Ân không để cho nước mắt rớt xuống, Diêm phu nhân xem xét phía trong, thấy Diêm Việt an tĩnh nằm ở kia liền quay qua gọi Dung Ân, “Ta biết, chuyện hai năm trước, có lẽ thật cùng ngươi không liên quan, nhưng là…”

Dung Ân dừng lại bước chân, đứng ở trước mặt người nhà Diêm gia, “Bác gái, người có lời gì có thể nói thẳng”.

Diêm phu nhân khẽ thở dài, “Vốn là, Diêm gia chúng ta có lẽ có thể tiếp nhận ngươi, nhưng Dung Ân ngươi cũng nên biết, bây giờ không phải là hai năm trước nữa, chuyện ngươi cùng giám đốc Tước Thức còn có người nào không biết, ta thật sợ Việt sẽ chịu không nổi sự đả kích này”.

“Bác gái, ” khuôn mặt nhỏ nhắn của Dung Ân nhẹ ngẩng lên, phía trên vẫn sưng đỏ , “Con tự mình có chừng mực, Người không cần lo lắng”.

“Phu nhân, ” má Lưu ở bên cạnh cố gắng khuyên can, “Nếu thiếu gia đã tỉnh dậy, hơn nữa cũng lại thích Ân Ân như vậy…”

“Câm miệng, ngươi thì biết cái gì?” Diêm phu nhân quát ngưng lại những lời mà ở trong miệng bà không còn kịp nói ra …, thấy Dung Ân xoay người muốn đi, rồi lại khẽ gọi, “Ân Ân, Việt hiện tại rất cần cô, ta hi vọng… cô có thể nói chuyện nhiều cùng nó, còn chuyện của cô nữa, bây giờ không phải thời điểm tốt để nói cho nó biết …”

“Con biết, ” Dung Ân cảm thấy mệt chết đi, không đợi Diêm phu nhân nói xong liền cắt đứt lời bà…, “Trước lúc Việt chưa hoàn toàn khôi phục lại, con sẽ không bỏ lại anh ấy”. Không đem đối phương một mình bỏ lại, đây cũng là lời họ đã từng thề, Dung Ân xoay người mở cửa đi vào, khi Diêm Việt không có tỉnh lại, cô còn có thể lừa mình dối người, hiện tại anh đã tỉnh lại, những thực tế kia liền khẩn cấp muốn ép cố cúi đầu, thật ra nếu suy nghĩ thấu đáo thì bọn họ, không chỉ tồn tại riêng hai năm xa cách, mấu chốt là rất nhiều thứ cũng đã thay đổi.

Đi vào phòng bệnh, Diêm Việt mắt đang nhắm lại, mái tóc ngắn màu nâu đậm xoã trên trán, trên người đắp chăn mỏng giống như là một tờ giấy trắng, Dung Ân đi về phía trước vài bước, tâm tư bỗng nhiên khẩn trương lên, hai con mắt trợn tròn.

Hô hấp của Diêm Việt thật giống như vừa chặt đứt, trên giường cái chăn đắp ở trên người che đi cũng nhìn không ra cái gì phập phồng . Nàng cước bộ vội vả tiến lên, đến bên giường của anh, chỉ cảm thấy hai chân chính mình đều run rẩy, trong lòng bàn tay cũng là mồ hôi.

Dung Ân nhắm chặt hai mắt lại, sức lực rất lớn mới đưa tay phải ra, vừa muốn chạm đến đến hơi thở Diêm Việt, anh liền mở mắt ra, ánh mắt sáng như ngọc lưu ly. Nàng cả kinh giật mình, tay còn chưa kịp rút về thì trong hốc mắt lệ đã trào ra.


Phan 1
Phan 2
Phan 3
Phan 4
Phan 5
Phan 6
Phan 7
Phan 8
Phan 9
Phan 10
Phan 11
Phan 12
Phan 13
Phan 14
Phan 15
Phan 16
Phan 17
Phan 18
Phan 19
Phan 20
Phan 21
Phan 22
Phan 23
Phan 24
Phan 25
Phan 26
Phan 27
Phan 28
Phan 29
Phan 30
Phan 31
Phan 32
Phan 33
Phan 34
Phan 35
Phan 36
Phan 37
Phan 38
Phan 39
Phan 40
Phan 41
Phan 42
Phan 43
Phan 44
Phan 45
Phan 46
Phan 47
Phan 48
Phan 49
Phan 50
Phan 51
Phan 52
Phan 53
Phan 54
Phan 55
Phan 56
Phan 57
Phan 58
Phan 59
Phan 60
Phan 61
Phan 62
Phan 63
Phan 64
Phan 65
Phan 67
Phan 68
Phan 69
Phan 70
Phan 71
Phan 72
Phan 73
Phan 74
Phan 75
Phan 76
Phan 77
Phan 78
Phan 79
Phan 80
Phan 81
Phan 82
Phan 83
Phan 84
Phan 85
Phan 86
Phan 87
Phan 88
Phan 89
Phan 90
Phan 91
Phan 92
Phan 93
Phan 94
Phan 95
Phan 96
Phan 97 end
Phan Gioi Thieu
Nếu muốn nhận thông tin bài viết mới của trang thì like ở dưới hoặc truy cập trực tiếp CLICK

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Mẹo Hay   Trà Sữa   Truyện Tranh   Room Chat   Ảnh Comment   Gà Cảnh   Hình Nền   Thủ Thuật Facebook  
Facebook  Tiện Ích  Xổ Số  Yahoo  Gmail  Dịch  Tải Opera  Đọc Báo 

Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian

C-STAT .